Khốn cho Tôrinô!

VỤ NỔ KHO THUỐC SÚNG FASSIO GABRIELE - LÀM PHÉP NHÀ THỜ MỚI

Trong khi các đồ dành cho những người trúng xổ số được triển lãm (16.4.1852), thì xảy ra vụ nổ kho thuốc súng gần nhà thờ nghĩa trang thánh Phêrô bị xiềng xích. Sức chấn động nó tạo nên thì ghê gớm và dữ tợn. Nhiều nhà xây gần và xa đó đều bị rúng động, và chịu thiệt thòi lớn. Trong số các người lao động tại đó, có 28 nạn nhân; sự thiệt hại sẽ còn nặng nề hơn, nếu một viên trung sĩ có tên là Sacchi, người đã dám liều đến chính mạng sống mình, đã không ngăn ngừa nổi việc ngọn lửa lan qua khu kho thuốc súng to lớn hơn ở bên cạnh, và nếu kho đó nổ, thì cả thành phố Tôrinô sẽ bị hư hại.

Khi nói đến chuyện này, cha muốn kể một sự kiện liên quan đến một người thợ trẻ của chúng tôi có tên là Fassio Gabriele. Năm ngoái anh ta rơi vào bệnh sốt rét ngã nước, cơn bệnh đưa anh ta đến cơn thập tử nhất sinh. Trong nỗi đau ghê gớm của cơn bệnh, anh ta chỉ nhắc đi nhắc lại: “Khốn cho Tôrinô, khốn cho Tôrinô!” Các bạn của anh ta mới nói với anh ta:

–  Tại sao thế?

–  Bởi vì nó bị đe dọa một thảm họa lớn.

–  Thảm họa nào?

–  Năm tới. Ôi, khốn cho Tôrinô, vào ngày 26 tháng tư.

–  Chúng ta phải làm gì?

–  Hãy cầu xin thánh Lu-y che chở Nguyện xá và những người ở trong đó.

Thế là, do lời yêu cầu của tất cả các em trong nhà, cả sáng và chiều đều có thêm vào kinh chung một kinh Lạy Cha, một kinh Kính Mừng và một kinh Sáng Danh, cầu nguyện với vị thánh này. Quả thực, nhà của chúng ta chịu hư hại ít so với cơn nguy hiểm này, và những em nội trú của chúng ta không có ai bị thương cả.

Trong khi ấy các công việc xây cất nhà thờ thánh Phanxicô Salê tiến triển nhanh không thể tưởng tượng được, và trong khoảng 11 tháng, đã đến hồi kết thúc. Ngày 20.6.1852, nhà thờ được thánh hiến cho việc phượng tự thánh với một lễ trọng thể phải nói là độc nhất hơn là hiếm có cho chúng tôi. Một cổng chào hình vòng cung cao khủng khiếp được dựng lên ở lối vào sân. Trên đó có treo dòng chữ nổi, viết:

VỚI NHỮNG CHỮ VÀNG RÒNG –

CHÚNG TÔI VIẾT TRÊN MỌI PHÍA –

ĐỜI ĐỜI HOAN HÔ NGÀY HÔM NAY.

Từ mọi nơi vang lên những dòng thi ca này bằng âm nhạc của thầy Nhạc

trưởng Giuse Blanchi, con người còn được ghi nhớ mãi:

Sao có thể mặt trời phía tây đã lặn,

Lại lên đường tiến ngược đến phía Đông? Sao có thể giòng sông nước mênh mang Quay ngược lại tuôn về nguồn mạch cũ? Sao có thể ngày hôm nay rực rỡ,

Một ngày tươi đẹp nhất giữa chúng ta, Và mãi mãi sẽ vẫn là đẹp nhất,

Lại có thể phai nhòa trong ký ức chúng ta!

Chúng tôi cũng đọc và hát vang cách hùng tráng bài thơ sau đây: Như chim kia nhảy nhót ở trên cành,

Mong mỏi tìm ra chỗ ẩn thân, v.v… (Xin biên vào đây. 486)

[Thì Nguyện xá sau bao năm dời đổi, Cũng tìm được nơi chốn bình an!]

Nhiều tờ báo cũng nói đến ngày lễ long trọng này.

Ngày mùng một tháng Giêng năm đó, khai mào Hội Tương trợ để ngăn không cho các bạn trẻ của chúng tôi ghi danh vào Hội Thợ thuyền, một hội mà ngay từ lúc khởi đầu đã mang những nguyên tắc hoàn toàn xa lạ với đạo giáo. Mỗi người mang lấy một cuốn sách nhỏ có đóng dấu. Nó phục vụ cách tuyệt vời cho mục tiêu của chúng tôi. 487  Sau này, chính Hội này được chuyển thành Hội Thánh Vinh Sơn Phaolô, một Hội vẫn còn tồn tại cho đến nay. 488

Nhà thờ xây xong, còn cần các trang thiết bị đủ loại. Đức Bác Ái của dân thành phố không thiếu. Kỹ sư Giuse Duprè trang trí nhà nguyện kính thánh Lu- y, và mua một bàn thờ bằng cẩm thạch, cho tới nay bàn thờ này vẫn trang trí tuyệt diệu cho nhà nguyện này. Một ân nhân khác cho thực hiện khu ca đoàn, tại đó được đặt một đàn óc-gan nhỏ dành cho các trẻ em ngoại trú. Ông Micae Scannagati mua trọn bộ dàn nến; bá tước Fassati cho làm bàn thờ Đức Mẹ, và cung cấp một bộ chân nến bằng đồng, và sau này cả tượng Đức Mẹ. 489 Cha Cafasso trả tất cả các chi phí thiết lập tòa giảng. Bàn thờ chính do bác sĩ Vallauri cung cấp, và sau này được hoàn tất bởi người con của ông là Cha tiến sĩ Phêrô Vallaur. Như thế nhà thờ trong vòng một thời gian ngắn đã thấy mình được trang bị tất cả những thứ cần thiết cho các lễ ghi công.


Chú thích

486 Bài thơ này theo như cha Lemoyne là của Don Bosco và được đưa vào đây. Hai câu cuối trong ngoặc móc thì dịch giả tự thêm vào nhằm giúp làm rõ nghĩa ý Don Bosco muốn nói.

487 Cuốn sách có tiêu đề Hội Tương trợ một số các hội viên của Hội thánh Lu-y được thiết lập tại Nguyện xá thánh Phanxicô Salê”. Dưới tiêu đề có viết hàng chữ: “Ngọt ngào tốt đẹp biết bao – Anh em được sống sum vầy bên nhau!” (Tv 133:1). Trong cuốn sách gồm các điều lệ. Hội này phát triển cho đến năm 1857, thì nó biến đổi hình thức.

488 Tức là cho đến 1875.

489 Trong nhà nguyện Pinardi được canh tân nay vẫn còn giữ lại y nguyên tượng Đức Mẹ An Ủi rất dễ thương được Don Bosco mua năm 1847.

Nhà thờ Thánh Phanxicô SalêTòa nhà đang xây sụp đổ năm 1852